5h sáng: Bác sĩ nói nếu với tình hình hiện tại, sinh mổ là lựa chọn cuối cùng. Bác sĩ nói mẹ ngủ đi 1 chút, bố cũng vậy, vì nhìn bố cũng đã rất mệt mỏi rồi. Mẹ hỏi lại lần nữa là không còn cách nào khác sao, vì mẹ thực sự thấy “tiếc” gần 24 tiếng đồng hồ cố gắng không chỉ của riêng mẹ mà của tất cả mọi người. Bác sĩ an ủi mẹ “Cứ ngủ đi 1 chút, thức dậy thì sẽ thử rặn 1 lần cuối cùng, nếu không được sẽ mổ”. Mẹ quay mặt đi, nước mắt cứ vậy trào ra, cảm xúc lẫn lộn. Cô y tá ôm mẹ động viên, dù cô ấy nói mẹ đã cố hết sức, không phải lỗi của mẹ, nhưng mẹ vẫn cứ khóc, vì cảm thấy buồn vô kể, cứ như con không muốn gặp mẹ nên đổi tư thế, cảm thấy giá sáng hôm qua mẹ ăn nhiều hơn để có sức mà rặn, cảm thấy những tiếng đồng hồ qua chỉ là luyện tập, mẹ vẫn còn muốn cố gắng hơn nữa chứ không từ bỏ dễ dàng như vậy. Bố nắm tay mẹ nói chắc nịch rằng cứ ngủ đi 1 chút, chắc chắn 1 lát sẽ được gặp con. Vậy là mẹ ngủ
5h15 sáng: Mẹ bấm chuông gọi cô y tá và nói rằng mẹ đã sẵn sàng để rặn tiếp rồi. Cô ấy vui vẻ nói với mẹ “ok, let’s try again”. Lúc cô y tá và bố mỗi người cầm 1 chân mẹ để chuẩn bị giúp mẹ rặn thì bác sĩ đi vào. Nhìn thấy bác sĩ mẹ sợ lắm, sợ bà ấy bắt đẩy mẹ sang phòng mổ, sợ mẹ không được cố gắng lần cuối. Nhưng ko, bác sĩ lại gần mẹ rồi nói với mẹ, giọng đầy quyết tâm “You dont want to give up, then we’re not going to give up”. Nói rồi bà bác sĩ đeo găng tay và đi xuống phía dưới. Mẹ chưa kịp hiểu gì thì bà ấy giải thích ngay rằng mẹ sẽ tiếp tục rặn, còn bà ấy sẽ dùng tay để xoay con, khi nào mẹ còn sức, bà ấy sẽ giúp mẹ rặn.
Mẹ vui quá, thế là không biết từ đâu mẹ thấy mình có đầy sức lực. Mẹ bắt đầu rặn, bố và cô y tá thì luôn miệng “push, push, push”. Mẹ rặn chắc cũng đến chục cái, vẫn chưa thấy gì tiến triển. Bất chợt mẹ có cảm giác đau quặn thắt ở phía dưới, bà bác sĩ reo lên “được rồi, em bé quay rồi”. Bố mừng quá ôm lấy mẹ, mẹ nhớ bố khen mẹ giỏi, bố khen con giỏi. Bá bác sĩ thì cười bảo con đúng là nhiều trò, làm mọi người toát cả mồ hôi. Bà ấy chọc mẹ rằng con quay rồi nhưng không phải con ra rồi, sẽ phải rặn tiếp đấy. Mẹ lúc ấy vui quá, thấy chả có vấn đề gì với việc rặn cả.
6h sáng: hơn 30 phút trôi qua, mẹ rặn tích cực, mọi người hô hào tích cực, chỉ có con là từ từ, mãi cũng chỉ thấy mỗi cái đầu con lấp ló. Mẹ lại thấy kiệt sức, hoa mắt và không thở nổi. Rồi mẹ bắt đầu ói, có ăn gì đâu từ hôm qua đến giờ, chỉ toàn uống nước lấy sức rặn, vậy mà mẹ cũng ói, tòan những nước. Cô y tá lau chùi cho mẹ rồi thay khăn, chăn cho mẹ. Bác sĩ nói với mẹ rằng mẹ đã kiệt sức rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy tình hình sẽ tồi tệ hơn. Bà ấy biết mẹ quyết tâm nên bà ấy muốn mẹ đồng ý dùng trợ lực, tức là mẹ sẽ vẫn rặn, nhưng bà ấy sẽ sử dụng máy hút để hỗ trợ. Bà ấy biết mẹ muốn sinh thường vì mẹ đã từng nói với bà ấy từ khi còn đi khám thai, rằng mẹ muốn sinh thường để chắc ăn rằng lúc con sinh ra là lúc con muốn và sẵn sàng để được sinh ra, chứ ko phải vì bố, mẹ hay ai muốn đẩy con ra. Vì thế bà ấy nói với mẹ rằng sẽ có 2 loại máy hút, 1 máy hút điện, cho vào thì 2 phút là hút được con ra, nhưng bà ấy sẽ dùng loại thứ 2 trước, đó là 1 cái ống nối với 1 cái chụp, bà ấy sẽ đặt cái chụp lên đầu con, bên ngoài sẽ có thêm 1 y tá cầm 1 cái bơm tay; khi nào mẹ rặn thì bà ấy sẽ lấy tay lách vào cửa mình mẹ để hỗ trợ lấy con ra, trong khi bà y tá cầm cái bơm sẽ bơm để tạo thêm áp lực vào cái chụp trên đầu con để kéo ra. Bà ấy tự tin rằng lần này nhất định con sẽ ra nên yêu cầu tòan bộ ê-kíp chăm sóc em bé lúc mới sanh vào phòng. Mẹ nhìn thấy lúc đó ngoài bố mẹ, bà bác sĩ, cô y tá giúp mẹ rặn, bà y tá cầm cái bơm còn có thêm 1 bà y tá già nữa đang ở tư thế sẵn sàng để lau rửa khi con ra và 1 bà y tá sẽ giúp bác sĩ “dọn dẹp hiện trường”.
Vậy là mẹ cùng mọi người dùng hết sức lực còn lại để cố gắng. Mẹ nghe tiếng mọi người liên tục la lên “good job” sau mỗi cú rặn của mẹ. Rồi mẹ nghe bác sĩ kêu bố nhìn, vì đầu con đã hoàn toàn ra ngoài, giờ chỉ còn lách cái vai nữa là xong. Nghe vậy, mẹ quên cả mệt, rặn, rặn, rặn mà không còn quan tâm tiếng đếm của cô y tá nữa.
6h 10 sáng: Phụt, mẹ nghe như có cái gì tuột ra khỏi người, con đây rồi, mọi người đều reo lên. Mẹ nghe cả tiếng thở phào của tất cả những người có mặt trong phòng lúc đó. Bác sĩ cắt rốn cho con luôn chứ không đưa kéo cho bố cắt, vì thời gian con chui ra khá dài, bác sĩ sợ con bị ngộp. Rồi mẹ thấy bố chạy lại bàn chỗ bà y tá già đang lau chùi cho con. Mẹ nghe tiếng con rên khe khẽ nhưng không khóc, mọi người đến ôm mẹ chúc mừng. Rồi khoảnh khắc mẹ mong chờ suốt hơn 9 tháng qua cũng đến. Bà y tá già trao con cho mẹ, nước mắt mẹ cứ vậy mà trào ra, vì mẹ chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ nào trên đời xinh đẹp hơn con, vì mẹ thấy được sự nhiệm mầu của Tạo hóa, mẹ cám ơn Chúa đã trao con cho mẹ, cám ơn Chúa đã ban cho mẹ sức mạnh vượt qua nỗi lo lắng, sợ hãi để bây giờ, khoảnh khắc ôm con trong lòng mới thiêng liêng làm sao!
Mẹ ôm con, bố ôm cả 2 mẹ con, cả nhà 3 người mình vui không thể tả. Con thì hai mắt ráo hoảnh, liếc qua liếc lại hết bố đến mẹ, cái miệng chép chép nhìn ghét không chịu được. Chào mừng con đến với cuộc đời, Pete của mẹ! (6h 10 phút sáng ngày 17/4/2011)
Cuộc vượt cạn của mẹ là cả một cuộc hành trình dài mà nếu không có bố bên cạnh, mẹ chắc chắn không thể làm được. Bố không chỉ ở bên cạnh động viên, giúp đỡ mẹ mà mẹ thấy như bố cùng đau, cùng khóc, cùng rặn đẻ với mẹ. Sức lực mẹ có để cho con chào đời là của bố và mẹ cộng lại. Chắc vì thế mà mẹ thấy bố yêu con nhiều hơn mẹ tưởng tượng, vì bố khóc, và bố cứ reo lên “con mình đẹp quá em ơi!”
Mẹ cũng biết ơn vô cùng đối với bác sĩ Anton, các y tá Linda, Jana và Crystal là những người đã cùng mẹ vượt qua khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong đời. Họ đã làm hơn cả những điều trách nhiệm buộc họ làm. Họ làm mẹ thấy tôn trọng vô cùng cái nghề y mà người ta làm không chỉ vì tiền, vì đam mê mà còn vì tình yêu thương, sự giúp đỡ không toan tính với bệnh nhân của mình. Con cũng sẽ phải biết ơn họ suốt đời nhe con!
Từ hôm nay, cuộc đời bố mẹ có con và con sẽ luôn có bố mẹ theo cùng. Một ngã rẽ mới, hạnh phúc mới, trách nhiệm mới với bố mẹ. Một cuộc đời mới, niềm tin mới với nhiều điều tuyệt vời đang chờ đón con, chúc con trai của mẹ sẽ sống 1 cuộc đời đầy ý nghĩa và trọn vẹn niềm tin!