2h – 2h45 trưa: Mẹ bắt đầu thấy 1 ông sao, 10 ông sao và…hàng ngàn sao trước mắt, rên hư hử, mẹ chỉ làm được có thể, các cơn co thắt bắt đầu lớn dần, dài dần và…gần nhau dần. Chời ơi, sao bác sĩ nói 5 phút mới có 1 cơn mà bây giờ cứ 30 giây là mẹ đau đến lăn lộn. Mẹ thử hết tất cả các tư thế được học, từ ngồi, nằm, bò, quỳ, lết, sao ko có tư thế nào làm mẹ thấy bớt đau hết. Đau đến mức mẹ chỉ thì thào liên tục 2 chữ “c-section” (sinh mổ), ai hỏi gì, nói gì mẹ cũng ko trả lời được. Cô y tá và bố bắt đầu quýnh lên vì ko biết chuyện gì xảy ra. Mà vì mẹ chấp nhận bơm nước nên y tá ko thể kiểm tra được xem cổ tử cung mẹ mở được bao lớn (vì cái ống bơm nằm ngay đó). Y tá chỉ biết khi nào mở đủ 6cm thì tử cung mẹ sẽ tự động nhả cái ống bơm ra. Thật là khủng khiếp, lúc đó mẹ ko thể suy nghĩ gì nổi, chỉ níu tay bố van xin sinh mổ. Mẹ thấy bố ứa nước mắt động viên mẹ, vì phải đợi bác sĩ đến kiểm tra và cho quyết định. Cô y tá cũng rối lên, mẹ nghe loáng thoáng cô ấy nói chưa thấy trường hợp nào cơ thể phản ứng nhanh và dữ dội với phương pháp này như vậy. Cô ấy chạy đi tìm bác sĩ, chỉ còn mình bố với mẹ, bố thử đủ cách massage, mẹ thử đủ kiểu lăn, lê, bò, ngồi, lúc đó mẹ cố nhắm mắt đọc kinh, cầu nguyện nhưng cũng làm ko xong. Cô y tá quay về, nói bác sĩ đang bận đỡ đẻ 1 ca khác, nhưng bác sĩ nói cơ thể mẹ phản ứng nhanh tức là sẽ mở nhanh, sẽ đẻ nhanh nên bác sĩ khuyên ko nên rút nước ra khỏi tử cung mà thay vào đó là can thiệp bằng epidural (thuốc giảm đau chích vào tủy sống). Mẹ lắc đầu liên tục vì mẹ nghe nói thuốc đó mất ít nhất cũng 15 phút mới có tác dụng, chưa kể là chích rất đau, giờ đau thêm 1 phút mẹ cũng chết mất chứ đừng nói 15 phút. Mẹ thều thào “c-section, please”. Nhưng bố rất quyết đoán, bố ôm mẹ thật chặt rồi khuyên mẹ nên cố gắng chích thuốc giảm đau, vì đã gần đến đích rồi, lấy nước ra rồi đợi sắp xếp sinh mổ (vì ko plan trước) sẽ mất thời gian hơn. Thế là mẹ cuối cùng cũng gật đầu.
3h trưa: 1 ông bác sĩ vào phòng với bao nhiêu là dụng cụ. Cô y tá nhắc 1 cái ghế và yêu cầu bố ngồi xuống đó, ko được đứng lên trong lúc ông bác sĩ đó chích thuốc. Cô y tá đến trước mặt mẹ và nói với mẹ là chích sẽ đau và chích vào tủy sống nên sẽ nguy hiểm nếu mẹ giật mình rung người. Y tá yêu cầu mẹ ôm cô ấy thật chặt và cong lưng như con tôm. Ông bác sĩ làm gì đó rất nhiều công đoạn sau lưng mẹ, sau đó có 2 cú chích đau còng cả lưng, nhưng thực sự lúc đó mẹ thấy ko đau bằng những cơn co thắt mẹ đang trải qua. Vì mẹ đau quá mà các cơn co thắt lại gần nhau nên ông bác sĩ quyết định chích thêm 1 mũi giảm đau gì đó ngoài epidural cho nó có tác dụng tức thì. Vừa xong, mẹ thấy như được lên thiên đàng! Mặc dù các cơn co thắt vẫn nhiều và mạnh nhưng mẹ chỉ còn cảm thấy 50%, rồi 20% rồi gần như chẳng thấy gì nữa. Mẹ nằm vật ra giường cho y tá bắt đầu vào nước biển. Cô ấy dặn sẽ ko được ăn uống gì (trừ clear liquid như nước, juice, fruit bar) cho đến khi sanh xong.
3h30 trưa – 8h tối: Các cơ co thắt vẫn đều đặn nhưng vì ko còn thấy đau nên mẹ tranh thủ ngủ. Mẹ ngủ như bị thuốc dù bà ngoại dặn ko nên ngủ vì mẹ ngủ là con ngủ, sẽ ko thúc xuống nhanh.
8h30 tối: mở được 6cm rồi, cô y tá reo lên và báo cho mẹ biết họ sẽ rút nước ra để tử cung tự mở vì 6cm đến 10cm sẽ nhanh lắm. Bố mẹ hớn hở vô cùng khi nghe như vậy.
9h30 tối: mẹ 7cm, con đã trụt xuống rất thấp. Mẹ thấy cô y tá đi qua đi lại kiểm ta lồng ấp, nôi con và mọi thứ sẵn sàng, vừa làm cô ấy vừa hỏi mẹ hồi hộp ko, vì sắp đến lúc rặn đẻ rồi. Mẹ từ lúc chích thuốc giảm đau đã ko còn cảm thấy gì nên toe toét lắm, chỉ mong mau mau được rặn đẻ.
12h đêm: mẹ thấy cô y tá bắt đầu nhăn nhó, hỏi chuyện gì thì cô ấy bảo cô tử cung đang co lại dần, còn khoảng 5-6cm gì thôi. Chời! nghe như trời giáng. Bác sĩ lại chạy ra chạy vào xoành xọach, kiểm tra túi bụi và quyết định chích thuốc giục sinh lượng cao với hy vọng cổ tử cung ko tiếp tục co lại. Nhìn máy theo dõi mẹ có thể thấy các cơn co thắt ào ào kéo đến dù mẹ ko thấy đau, cô y tá cứ 15-20 phút lại chạy vào bắt mẹ đổi tư thế nằm để cổ tử cung dễ mở. Mẹ bắt đầu lo lắng, chưa kể bắt đầu thấy đói cồn cào vì hơn 12 tiếng chưa có gì trong bụng.
2h sáng ngày 17/4/2011: Y tá vào lay mẹ dậy để kiểm tra. Vừa xong cô ấy cười toe toét bảo mẹ dậy cho tỉnh táo để còn rặn đẻ, nở 10cm rồi. Cám ơn Chúa cuối cùng con cũng được rặn đẻ! Bố 1 bên, y tá 1 bên giúp mẹ gập chân để rặn. Rặn được khoảng chục cái thì cô y tá nói “thấy rồi, thấy cái đầu có tóc đen rồi. Cố lên thêm xíu nữa thôi” Thật ko, nhanh vậy à, đẻ khỏe vậy à, thế là mẹ tích cực rặn, rặn và rặn.
4h45 sáng: Vẫn y nguyên 1 câu “good job” cô y tá nói sau mỗi lần mẹ rặn, lâu lâu kèm thêm câu thấy cái đầu rồi, cố lên. Mẹ bắt đầu thấy đuối, vừa đuối vừa cáu, vì như bị lừa. Gần 3 tiếng rặn bằng tất cả sức lực lại ko hề thu được kết quả gì.
5h sáng: Bác sĩ vào kiểm tra “cuộc rặn” của mẹ vì thấy lâu quá mà ko có gì tiến triển. Rồi bs nắm tay mẹ nói “I’m so sorry”. Chời ạ, mẹ sợ nhất là cái câu đó, vì từ hôm qua đến giờ ko biết bs với y tá sorry bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng tòan tin xấu thôi, huhu.
Đúng là tin xấu thật. Lý do mẹ rặn hoài ko ra là vì vào phút chót Pete xoay người, đầu con vẫn xoay xuống dưới nhưng thay vì quay nghiêng mặt thì con lại quay nhìn thẳng lên. Bác sĩ yêu cầu mẹ ngừng rặn và bắt đầu nói đến chuyện chuyển qua phòng sinh mổ.
(còn tiếp)