Cho đến lúc này, có con là điều kỳ diệu nhất xảy ra trong đời mẹ. Ôm con trong tay, cho con bú, ru con ngủ, thậm chí là khóc xót xa khi nhìn thấy con khóc, là những khỏanh khắc tuyệt vời và lạ lùng nhất mà không ai ngòai mẹ có thể hiểu được. Người ta nói tuần đầu tiên của con sẽ là lúc khó khăn nhất, đúng là vậy, nhất là chỉ có bố với mẹ lơ ngơ, lóng ngóng, thấy con khóc là quýnh hết lên, chẳng làm được gì cho tốt như lúc thực hành khi đi học chuẩn bị làm cha mẹ. Vậy cho nên mẹ quyết định viết lại, cho con đọc, nhưng nhất là cho mẹ, để mẹ con mình chẳng bao giờ quên những giờ đầu tiên của cuộc đời con, Pete nhé!
– Chiều thứ 6 (15/4/2011): Mẹ đi khám lần cuối trước ngày sanh. Bác sĩ nói con đang nằm ở vị trí tốt nhất để sinh, hơn nữa nếu đợi thêm, chắc chắn mẹ sẽ ko sinh thường được. Bác sĩ cho bố mẹ 2 tiếng để suy nghĩ, nếu quyết tâm sinh thường thì ngày hôm sau sẽ đến bệnh viện để chích thuốc giục sinh. Vậy là mẹ sẽ ko đợi đến lúc đau đẻ, sẽ ko có cảnh rên la lê lết tới bệnh viện? Chích thuốc giục so với sinh mổ, cái nào sẽ tốt hơn? Sau khi tư vấn thêm vài ý kiến, bố mẹ quyết định ngày mai đi sinh con. Bệnh viện nói xếp lịch gấp quá nên 6h sáng thứ 7 gọi điện thọai lên họ sẽ báo cho biết mấy giờ sẽ vào bv để sinh.
Cả đêm mẹ chẳng chợp mắt được. Vừa lo vì ko biết con đã sẵn sàng để ra chưa, vừa vui ko thể giấu được cảm giác ngày mai sẽ được nhìn thấy con, được gặp con, hôn con,…Con trong bụng chắc cũng cùng tâm trạng nên con đạp binh binh cả đêm, an ủi động viên mẹ.
– 6h sáng thứ 7 (16/4/2011): bố mẹ dậy để gọi điện thoại vào bv. Ko biết vì hiểu lầm thế nào mà bên đầu dây kia tiếng cô y tá nói “You supposed to be here at 6am for induced labor”. Thế là ko như bố mẹ nghĩ sẽ gọi điện thoại vào hỏi giờ vào bv rồi sẽ có cả buổi sáng để chuẩn bị tinh thần, bố mẹ lật đật thay đồ, xách giỏ đi…đẻ. Mẹ căng thẳng gấp đôi vì bắt đầu thấy sợ nhiều. Trên đường vào bv, mẹ gọi cho bà ngoại để nghe động viên tinh thần. Dù vậy, vào đến bv là mẹ bắt đầu thấy hoa mắt, run chân.
7h sáng: Mẹ thay đồ bv xong, cô y tá hướng dẫn cho bố mẹ gọi đồ ăn sáng trước khi bác sĩ khám và vào thuốc. BV ở đây như khách sạn 5 sao, cái gì cũng sạch thơm, quan trọng là ko có mùi “bệnh viện”, đồ ăn nhà hàng nấu ngon. Bố mẹ vừa ăn vừa huyên thuyên 888, mẹ cũng thấy bớt sợ. Lâu lâu cô y tá vào nghe tim thai và hỏi mẹ đã sẵn sàng chưa, vì cô y tá thấy con sẵn sàng rồi, đạp liên tục đòi ra. Mẹ thấy vui vui và cũng háo hức được vào thuốc để sinh nhanh nhanh mà được thấy con.
10h30 sáng: Bác sĩ Anton vào khám cho mẹ và động viên mẹ cùng mọi người cố gắng để có thể sinh thường, vì ai cũng biết là con hơi nặng ký mà cổ tử cung mẹ thì chưa mở gì cả. Sau khi khám, bs nói trước khi vào thuốc giục sinh sẽ bơm nước kích thích mở cổ tử cung trước, như vậy tự nhiên và tốt hơn. Sau đó nếu ko có kết quả mới chích thuốc. Mẹ chỉ hỏi mỗi 1 câu “có đau lắm ko?”. Bs nói sau khi bơm nước, nếu có hiệu quả, các cơn co thắt sẽ đến vào mỗi 5 phút để giúp cổ tử cung mở nhanh nhưng chắc cũng ko đến nỗi đau lắm đâu. Thế là mẹ gật đầu, còn nói bs là mẹ quyết tâm gặp con hôm nay, nên bơm nhiều nhiều nước cho nó mở nhanh @_@
1h trưa: Bs và cô y tá bắt đầu hì hụi “bơm”, mà cơ thể mẹ chẳng cộng tác, cứ đẩy ống bơm ra. Mãi 15 phút mới “nhét” được ống bơm vào người. Từng ống nước được bơm vào người mẹ, mẹ gai người nhưng chưa thấy có gì ghê gớm, miệng vẫn còn huyên thuyên 8 hết với bố tới cô y tá.
1h30 trưa: mẹ bắt đầu hơi nhăn nhó khi các cơn co thắt lần lượt xuất hiện. Bs, y tá đi ra đi vô nói “good, good” vì cơ thể mẹ phản ứng nhanh, chắc sẽ sinh sớm thôi. Mẹ hỏi sớm là khi nào, họ dự đoán “8h, 9h tối gì đó”, trời, 12 tiếng nữa mà kêu sớm. “Thôi kệ”, mẹ thầm nhủ, 5 phút mới đau 1 cái, giữa 5 phút thì vẫn tỉnh bơ nói chuyện, đan áo len với đi qua đi lại trong phòng nên cũng chả sao. Chơi luôn!!! Mẹ con mình cùng cố gắng nhé Pete ^_-
Trích nhật ký trên blog của một người tôi quen